ĐỌC VÀ CHIA SẺ: TÔI ĐÃ CỐ GẮNG, NHƯNG TÔI LẠI CẢM THẤY MÌNH YẾU ĐUỐI VÀ SỢ PHẢI ĐỐI DIỆN VỚI MẤT MÁT
HÙNG NGUYỄN
Civillawinfor nhận được câu chuyện có thật của bạn Hùng Nguyễn (hungmaster2705@gmail.com), đăng để các bạn có thể sẻ chia những ứng xử cần thiết cho người trong cuộc (Một số câu, chữ được sửa đổi cho phù hợp với văn phong của Trang Thông tin).
Vợ chồng tôi cưới nhau từ tháng 2 năm 2010, tới nay đã có hai cháu trai, cháu lớn 6 tuổi và cháu nhỏ 5 tuổi. Vợ chồng tôi làm nghề tóc, vợ tôi là mẫu người của gia đình, rất ngoan hiền, chịu thương, chịu khó, thương yêu chồng con và cũng rất được lòng người thân, làng xóm. Ngược lại, bản thân tôi là người chồng không tốt, người cha thiếu trách nhiệm, tôi ham mê game, chơi bời vô độ, kết quả bao năm làm kinh doanh và cửa hàng của vợ chồng tôi đều mất cũng vì tôi chơi game.
Hai năm trước đây, tôi cũng đã quyết tâm cai nghiện game và đã thành công, vợ chồng cũng đã ổn định hơn trong làm ăn. Về tình cảm, tuy cũng có những lúc vợ chồng mâu thuẫn, tôi nóng tính hay mắng chửi vợ, xong hai vợ chồng cũng lại làm lành được với nhau.
Tuy nhiên, với bản tính ham chơi, cùng với suy nghĩ tiêu cực vì kinh tế tôi lại lao vào tệ nạn xã hội, tôi sử dụng ma túy đá sau những cuộc chơi là hậu trường của bê tha, công việc bỏ bê, không giúp được vợ việc nhà… quan hệ vợ chồng vuợt qúa sức chịu đựng của vợ tôi, nên cố ấy đã bế đứa con thứ bỏ đi, sau khi đã gửi cháu lớn về ông bà nội, tới nay được hơn 8 tháng.
Tôi không biện luận cho việc làm sai trái của mình, quyết tâm sửa sai, nỗ lực hết sức mình để mong được vợ tôi tha thứ mà quay về. Thời gian thử thách này mà vợ tôi đưa cho tôi là từ 1 đến 2 năm. Đối vơi tôi, chỉ cần biết con đường tôi sắp phải đi qua có vợ tôi đang chờ ở cuối còn đường đó thì dù là thời gian bao nhiêu lâu tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức mình để mong được vợ nhìn nhận vì nghĩ tương lai cuả 2 đứa con, không thể vì mình mà mất đi ánh sáng, tình yêu của tôi dành cho vợ con là vô tận.
Hơn 8 tháng qua, tôi nỗ lực không cho phép mình nản trí, vì nhiều lý do khiến tôi xin ý kiến vợ dọn quán tạm thời nghỉ việc làm tóc. Tôi sang trung quốc làm ăn, cư trú bất hợp pháp, bị chính quyền nước sở tại bắt, 4 tháng giam giữ với nhiều khổ sở cũng không làm tôi nhụt trí. Ngày 19 tháng 7 năm 2017, tôi được thả về Việt Nam, sau khi lo cho cháu lớn đầy đủ hành trang để cháu chuẩn bị vào tiểu học, tôi ra Hà Nội xin việc làm thuê cắt tóc… Thời gian cho thử thách của tôi chưa được nửa chặng đường, tôi vẫn với quyết tâm nỗ lực làm lại cuộc đời, sống tốt, không cho phép bản thân mắc bất cứ một sai lầm nào dù là nhỏ nhất, từ khi cưới nhau về chưa một lần tôi phản bội vợ. Dù tôi làm gì hay ở đâu tôi vẫn luôn cầu nguyện an lành đến với gia đình nhỏ của mình, đeo trên mình cái mặt nạ của một chú hề để che đi nỗi nhớ trong lòng.
Được sự hỗ trợ từ người thân bên gia đình nhà vợ tôi đều có thống tín đầy đủ về cuộc sống, tình trạng sức khỏe của vợ tôi nên tôi rất yên tâm tập trung cho sự nghiệp của mình…!
Nhưng đến bây giờ câu trả lời mà tôi nhận được từ người vợ lại là chúng tôi không thể ở bên nhau được nữa, tình cảm không còn, sống với nhau chỉ làm cho cả hai đau khổ mà thôi. Vợ tôi cũng nói rằng, cô ấy không thể dối lòng mình được, thà nói ra biết chắc sẽ đau lắm nhưng không muốn để tôi nuôi hy vọng rồi lại thất vọng…
Thực sự lúc này đây tôi lại cảm thấy mình yếu đuối, tôi sợ phải đối diện với mất mát này nếu nó đến, vẫn biết rằng cuộc sống không hòan toàn được như ý muốn, vẫn biết phải học cách chấp nhận sự thật, nhưng sao lòng tôi vẫn nặng chĩu âu lo…. Vợ chồng tôi hiện giờ sống ly thân, vợ tôi cũng không quyết định ly hôn…….! Nhưng những câu nói kia khiến tôi bao đêm nay không ngủ, tôi mong nhận được lời khuyên, sự góp ý của mọi người để tôi có suy nghĩ chín chắn hơn, tôi thực sự dối trí qúa…
Tôi kể hơi dài mong anh/chị bớt chút thời gian góp ý giúp tôi! Tôi chân thành cảm ơn!